Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2012

Mấy vần thơ yêu nước từ AnhBaSam


VỌNG PHU ĐÁ HÓA BIỂU TÌNH

T.S Bùi Khắc Vinh
 kính tặng các mẹ, các chị, các em đi Biểu tình ngày 17.07.2011

Nợ nước thù nhà,
Giặc đã đến nhà.
Những lang sói tràn qua biên giới,
Những cánh rừng bị đào xới,
Những đỏ ngầu bô xít Tây Nguyên,
90% những dự án khắp ba miền,
Đã có những phố tầu, quảng cáo chữ tầu to hơn chữ Việt…
Cha vẫn còn nằm dưới đáy biển Hoàng Sa,
Mẹ vẫn lệ nhòa khói nhang mộ gió.
Chồng ơi chồng, Vị Xuyên, Hà Giang…  ngày đó,
Nước mắt cạn rồi,
Em bồng con hóa đá Vọng Phu …
Không, không,
Em và con không thể cứ mãi là hòn đá
Bởi đất nước hôm nay:
Một con sâu, hai con sâu… sao nhiều sâu quá ?!
Này sâu!
Hãy nghe cho rõ:
“Không có gì quý hơn Độc lập Tự do!”
Bác Hồ dạy:
Độc lập không được quỳ gối trước kẻ thù,
Tự do không được lấy dùi cui bịt mồm dân yêu nước!
Này ngoại xâm!
Đừng hí hửng tưởng đã lừa được bầy sâu
Mà vội quên những nhãi ranh tuyên đức
Tham lam, độc ác, động binh không ngừng [1].
Nay Hà Nội thênh thang có đủ cả núi rừng
Trong quy hoạch vẫn dành nhiều đống đa đống mác [2].
Thơ Hồ Xuân Hương nay phổ thành tiêng hát:
Ví đây đổi phận xuân sơn được
Thì sự anh hùng há Vọng Phu [3]?!
Hà Nội, ngày 17.07.2011
---------
[1] Đại thi hào Nguyễn Trãi trong ‘Bình ngô đại cáo’ đã viết ‘thằng nhãi ranh tuyên đức động binh không ngừng’;
[2] Ý thơ này là của Nữ KTS Trần Thanh Vân (hình như) khi bà comment trên mạng nào đó (xin thất lễ vì kô nhớ rõ link) về sự kiện tầu tầu dám  xâm nhập vùng biển chủ quyền lãnh hải nước ta, cắt cáp tầu Bình Minh 02 và tầu Viking 2 của VN;
[3] Dựa theo ý của Nữ sỹ Hồ Xuân Hương trong bài thơ đặc sắc độc đáo ‘Đền thái thú’ khi Bà “ghé mắt trông ngang thấy bảng treo”.

Thành Sơn  Bình luận

 

Rõ rồi nhé.
Rõ mồn một nhé.
Người Việt trấn áp người Việt nhé.
Người Việt đánh đập người Việt nhé
Vì tội tày trời: chống bọn cướp của giết người
Mang tên: BẠN.
Mang tên China.
Rõ rồi nhé.
Nhưng…
Dù gì cũng phải khen một câu
Cái gì cũng tù mù
Nhưng
Trấn áp
Thì công khai.
Bóp cổ, khiêng vác, chửi thề, đánh nóng, đánh nguội
Thì
Rất minh bạch.
Hỡi những người anh em
Đánh đồng bào mình có vui không ?
Bắt đồng bào mình có sướng không ?
Rong tảo Hoàng Sa không xanh nữa
San hô Hoàng Sa đỏ màu máu
Từ một chín bảy tư
Lạng Sơn những rừng đào linh hiển
Hoa cũng đỏ lừ.
Chúng ta
Những con người yêu nước bé mọn
Nhưng không khiếp nhược
cười đau đớn
cười ứa máu mép
cười chảy máu mồm
thở lên vòm trời làn hơi u uất
Giữa nắng mặt trời
Ngày
Chủ nhật
Não nề
Không thể
Não nề
Hơn.
Ta biết những thằng thái thú
Có đủ lý do ăn mừng
Rượu Mao đài tưới xuống
Biển Đông…
Nhưng chúng ta sẽ nói trong vị mặn của máu
Như vị mặn của máu ngư dân
Ta sẽ sẻ chia cùng đồng bào chén cơm manh áo
Từng chiếc thuyền nan
Nhưng …
Điều này là chắc chắn.
Một – tấc – biển – Đông
Cũng
Không!

Thành Sơn, Chủ nhật 17 tháng 7- 2011

BÀI CA XUỐNG ĐƯỜNG

Hoàng Hưng


Khi tàu giặc lừng lững vào hải phận
khi triều đình tự bịt mắt che tai
Xuống đường! Xuống đường
ta giương cờ nước:
- Việt Nam! Việt Nam giữ vững biển trời!
Khi súng giặc nổ tan tành thuyền cá
vợ ngóng chồng hóa đá trước biển khơi
Xuống đường! xuống đường
ta la vỡ ngực:
- Dân Việt Nam không chịu kiếp nô tài!
Khi Bản Giốc, Nam Quan, Lão Sơn, Tục Lãm
đất Việt ngàn năm đã hóa đất Tàu
Hoàng Sa, Gạc Ma máu tràn uất hận
Xuống đường! xuống đường
tim nghẹn thương đau
Khi hàng độc chúng gieo khắp chợ cùng quê
khi tài nguyên chúng toan vét sạch đem về
Xuống đường! xuống đường
chặn mưu ma chước quỷ
cảnh tỉnh những ai rước giặc vào nhà.
Khi những kẻ ngồi cao đầu cúi thấp
cam tâm hèn với giặc ác với dân
Xuống đường! xuống đường
ta ngời chính nghĩa
Độc lập – Tự do – Dân chủ một lần!
Xuống đường! xuống đường!
Hồn Quách Thị Trang,
hồn Nhất Chi Mai,
những anh linh bay lên từ đường phố
cả những oan hồn Thiên An Môn máu đổ
đi cùng chúng ta
chặn bước bá quyền.
Hát lên! Hô lên! Thét lên vang dậy:
Việt Nam độc lập, tự do, dân chủ muôn năm!

Viết sau cuộc biểu tình ở Hà Nội, TPHCM ngày 17/7/2011

Hai _Le

Nếu yêu nước là có tội
Tôi xin chịu tội với quê hương
Anh và tôi
Là con dân nước Việt
Cùng một mẹ ” trăm trứng sinh ra”
Sao lại phải nồi da xáo thịt
Huynh đệ tương tàn cho đến lúc nào đây ?
Đất nước này là của chúng ta
Do cha ông khó nhọc gầy dựng
Để lại cho anh, cho tôi và con cháu mai sau.
Khi đất nước này không còn nữa
Con cháu ta sẽ hỏi TẠI AI ?
Tôi, anh ai là kẻ bán nước
Để nghìn đời mang tội với cha ông
Anh có vui khi lập công không vậy?
Ăn có ngon, mặt có ngẩng cao đầu
Có trả lời được với con trẻ
Yêu nước là có tội hả cha?
Nước mắt chảy xuôi, máu chảy ngược
Mạch máu nào tắc nghẽn không lên đầu
Xin một lần nhìn lại non sông Việt
Thác Bản Dốc, ải Nam Quan
Chỉ còn lại trong đầu
Hoàng sa, Trường sa rồi sẽ là đâu nữa
……
Nếu yêu nước là có tội
Tôi xin chịu tội với quê hương

 

Tô Văn Hai

 

Đất Việt Vùng Lên
Việt Nam quê mẹ của ta ơi
Nhớ tự ngàn xưa chí rạng ngời
Bạch Đằng sóng dậy rơi đầu giặc
Cửa ải Nam Quan khí ngất trời
Đống đa âm vọng hồn tiên tổ
Vó ngựa, gươm khua để lại mồ
Tác tác quân Thanh, hàng vạn lũ
Đền Sầm Nghi Đống vẫn còn ghi.
Đất Việt quê cha có thiếu gì
Sĩ phu yêu nước dậy mà đi
Giải cứu non sông là bổn phận
Làm con Nước Việt nguyện cùng đi.

18/07/2011


Lưu Lạc


Sóng bạc đầu vì Em chờ Anh mãi
Núi mồ côi bởi con đã mất cha
Anh đi biển không một lần trở lại
Ngóng đảo buồn em hoá đá vọng phu


“Diễm Xưa” Việt Nay

Tô Văn Hai viết theo lời bài Diễm Xưa
Chân thành xin lỗi vong linh cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn

Vua với quan tham âm thầm bí mật
Cùng nhau đem bán
tổ quốc giang san
Dân chúng khuyên can
quan đòi bỏ tù
Để cho Trung Quốc
đưa người chúng sang
Dân chúng đi lên kinh thành biểu tình
Thì vua sai lính bắt nóng đem đi
Trấn áp răn đe, hăm dọa đủ điều
Để cho dân thấy ngán quá,
không đi
Ngày nay tập trung,
dân ta không sợ
Nói lớn cho vơi căm hờn
Vùng lên nỗi đau,
cùng nhau bước mau
Đấu tranh cho dân tự do
Dân bước hiên ngang qua từng phố thị
Để cho Trung Quốc chúng biết dân Nam
Không phải run tay, khi mà chúng dọa
Ngày đêm tranh đấu cho Tàu biết tay

Tô Văn Hai

18/07/2011

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét