Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

Mầu đất Văn Giang, thơ Đoàn Nam Sinh

Bánh cuốn người Mễ sở

ĐOÀN NAM SINH 



Tháng chạp rồi mới ở Văn Giang,
Ăn quả cam đường vỏ quít,
Bánh Mễ sở cuộn tròn hương Tết,
Những vườn hoa cây cảnh xanh ngời.
Đất ở đây quy hoạch từ thời,
Tám hoánh còn trong gốc rạ.
Ai chẳng biết nhận tiền là mất cả,
Với những lời đường mật “quê hương”.
Xuân quan đã lắm đoạn trường,
Cơm nắm áo đùm kêu kiện.
Một thước sanh si đắt hàng quá nghiến,
Một vườn lan mỗi tấc mấy trăm ngàn.
Giá huyện cò cưa bằng mấy lít xăng,
Đốt đủ chết mọi loài muốn sống.
Không thể bàn thêm nói rộng,
Mồ hôi nước mắt đời người.
Mấy đồng tiền lừa đảo tanh hôi,
Sao mua được bờ xôi ruộng mật ?
Cưỡng nhé, không cần hiến pháp,
Doanh nhân đã có chủ trương,
Người trên cũng chẳng bồi thường,
Chỉ một việc cần- đánh cướp.
Buổi ấy đến rằn ri áo giáp,
Súng và khiên, thủ pháo và dùi.
Những thanh niên sắc lạnh ngậm ngùi,
Tiến dưới lệnh quân lệnh miệng,
Không bóng quân kỳ quyết chiến,
Vẫn rùng rùng mũi súng hướng vào dân.
Xe ủi xe đào xe xúc xe ban,
Ken két nghiến bờ sương đẫm cỏ.
Tôi có tội gì? Chàng trai đứng đó,
Nhìn ba mươi quân tướng vượt tường đền.
Cặp nách dẫn đi cho đồng đội tập rèn,
Gậy gỗ dùi cui tới tấp.
Đấm đá lôi lê dẫm đạp,
Một người dân áo trắng với tay không.
Súng pháo rền tai, la hét váng đồng,
Những mũ sắt chen hàng nón lá,
Áo tím áo xanh trộn màu lá mạ,
Lùi dần về chỗ tay không.
Nhổ tất cả, cày băng những bờ vùng,
Màu đất mới ướt nguyên màu máu đẫm.
Giọt nước mắt chia tay bờ cỏ ấm,
Mai này biết sống làm sao ?
Ôi những năm xưa địa chủ phú hào,
Đã bật gốc nay đâm mầm đỏ rực,
Gom tất cả vào tay bằng bạo lực,
Của chính những người góp gạo, nuôi heo.
Dân ngàn năm thân phận bọt bèo,
Kẻ quyền thế một ngày nên nghiệp.
Trời có mắt, rồi ngày kia chết khiếp,
Tội hành hình quân ức hiếp lương dân.
Giàu đâu phải chuốc nợ nần ?

27/04/2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét